Cô không thể thổ lộ tình cảm thật sự của mình, cũng không muốn dùng thân phận của nguyên chủ để nhận nụ hôn từ Phó Như Hối. Sở Dung lùi lại một bước, cười gượng gạo dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phó Như Hối: “Anh đi làm đi. Thầy giáo đây rồi." Phó Như Hối nhìn cô, cười nhẹ một lúc: "Được, chiêu nay anh sẽ bù đắp." Cô còn muốn bù đắp sao? Sở Dung thâm nghĩ. Hiện tại cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ Phó Như Hối. Nếu anh tiếp tục như vậy, cô không biết mình có giữ được lương tâm cuối cùng hay không.
Bên trong Sở Dung, một tiếng nói bé nhỏ cảnh cáo Phó Như Hối: Tổng giám đốc Phó, đừng hôn tôi nữa! Nếu không, tôi thật sự không chịu nổi!
Ánh mắt Phó Như Hối dừng lại trên khóe miệng Sở Dung. Chỉ cân nhìn vào đôi mắt anh là có thể hiểu biết rất nhiều điều. Sở Dung giả vờ không hiểu và kêu cứu: "Niên Niên, Tiểu Ngư, ba sắp đi làm rôi, các con không ra tiễn ba sao?"
Phó Niên và Phó Dư chỉ chào Phó Như Hối ngắn gọn trước khi được thím Vân dẫn đi ăn sáng. Đối với trẻ nhỏ, ăn uống đúng giờ rất quan trọng cho sức khỏe.
Nghe vậy, Phó Niên và Phó Dư vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt ba. Con và mẹ sẽ nhớ ba lắm."
Giờ đây, mọi việc mập mờ liên quan đến Phó Như Hối khiến Sở Dung rất nhạy cảm. Cô thấy rõ từng điều trong lời nói của Phó Dư, vội vàng nói: "Chỉ nửa ngày thôi, có gì đâu mà nhớ?” Cô vội vàng phủ nhận, điều này lại thu hút sự chú ý của Phó Như Hối, anh liếc nhìn cô. "Nào, đi nhanh lên. Phó Như Hối nhìn cô mấy lân, Sở Dung lại bối rối. Tại sao trước giờ trong lòng cô lại không có cảm giác gì, hiện tại cô đã gieo vào tâm lý ám chỉ rằng bản thân thích Phó Như Hối nên Sở Dung cảm thấy mình yêu Phó Như Hối. Vì vậy cô trở nên mất tự nhiên khi ở bên cạnh anh. Phó Như Hối bị Sở Dung đuổi ra khỏi nhà, trong lòng anh âm thầm tiếc nuối. Không lẽ cô tức giận vì anh bắt cô học piano? Nếu vậy, Phó Như Hối nghĩ đến việc để Sở Dung tiếp tục theo đuổi sở thích của mình, quan trọng là làm cho cô không còn giận dỗi nữa.
Sau khi nghĩ vê nỗ lực khởi động xe của Khổng Táp, Phó Như Hối quyết định rằng Sở Dung có thể tiếp tục theo đuổi sở thích cá nhân, điêu này rất quan trọng đối với mỗi người. Nếu Sở Dung vì chuyện này mà tức giận với anh thì anh cũng chỉ có thể chịu đựng và phải nghĩ cách làm cô vui vẻ hơn. Phó Như Hối hạ quyết tâm tự an ủi bản thân thành công, anh vui vẻ tựa lưng vào ghế, hy vọng Brown Tuấn sẽ không làm cho anh thất vọng.
Phó Như Hối vừa rời đi, trong lòng Sở Dung cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Cô còn phải đối mặt với vị giáo viên trẻ tuổi tài giỏi này. Brown Tuấn không nói gì kể từ khi Phó Như Hối hỏi cô có muốn hôn tạm biệt hay không, anh ta chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhàn nhạt mà nhìn bọn họ. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta cũng không đến nỗi quá mãnh liệt nên cũng không khiến họ cảm thấy phản cảm.
Phó Dư vẫy tay chào Brown Tuấn và Sở Dung, họ đang lúng túng nhìn nhau không biết nói gì: "Mẹ ơi, đến đây ăn mau. Mẹ không đến, con cũng không muốn ăn đâu."
Phó Niên ngẩn ngơ quan sát Phó Dư vét sạch một hộp bánh bao nhỏ, nhóc con này không phải là đã no rồi nên không muốn ăn nữa chứ? Cậu bé vừa mới ăn một cái bánh bao nhân thịt tươi, một cái nhân thịt bò, một cái nhân thịt gà còn uống thêm một ly sữa. Nếu Phó Dư muốn ăn tiếp, cậu còn định ngăn cản đây này.
Sở Dung cảm thấy như gánh nặng trên vai đã được gỡ bỏ. Sau đó, cô nhớ ra cái bụng đang đói kêu, cô cười xin lỗi Brown Tuấn: "Thây Tiểu Tuấn, cho tôi ăn sáng trước nhé?” Brown Tuấn không lên tiếng, quay lại vị trí của mình trước khi Sở Dung đi xuống. Sự im lặng của anh dường như muốn nhắc Sở Dung: Ăn nhanh lên, đừng để tôi chờ đợi lâu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo